Em mơ bao ngày qua
Con phố quen bao ngày
Em mơ một nhành hoa
Còn chút son ngày khờ dại
Còn những câu chuyện thở dài
Anh mơ một vần thơ
Sẽ giống như những lần
Em ru ngày xác xơ
Mà góc phố sau lưng em
Vương dăm lời của nắng
Góc trời của nàng
Khóc từng lời dở dang
Những đêm mình rót từng giọt đàn
Trót thành lời thở than
Ngồi nghe tiếng trăng
Đêm vỡ em chẳng thèm mơ bên anh
Góc trời của anh
Giữa không gian màu xanh
Những đêm mình tiếc cuộc tình chẳng thành
Khóc vì lòng chẳng đành
Ngồi nghe giấc mơ tan vỡ trong tầm tay
Ấy mà ngỡ Như là tiếng yêu đầu
Nàng là bông hoa anh giữ
Trong tim anh bấy lâu
Cớ sao
Em không cần nghe
Không cần thêm những đêm mơ mộng về
Nơi anh hay thường nói ra
Không cần thêm dối gian đâu mà
Vì mình chẳng cần nhau nữa mà
Và giờ thì
Góc trời của mình
Vẫn gọi mời dù tình đã không còn ấm
Và lòng mình
Đã bao lâu lặng thinh
Ngồi nghe giấc mơ tan vỡ
Trong tầm tay ấy mà ngỡ
Như là tiếng yêu đầu
Деееееееееееееееееньчик
Tôi rời đi để khóc. Tôi sẽ không gặp anh sớm đâu. Có thể trong một tháng (
Ето я сегодня хотел сказать
Деньчик)
Mọi thứ xảy ra
Деньчик